Trang chủ / Hot / Em ơi, gió mùa về… ! Em có lạnh lắm không ?

Em ơi, gió mùa về… ! Em có lạnh lắm không ?

Vậy là hôm nay thời tiết lại chìm trong cái se lạnh của đợt gió mùa đông bắc. Em à, cái lạnh này như một sự báo hiệu cuối mùa. Mùa xuân sẽ qua đi và mùa hạ sắp đến. Chẳng hiểu nổi những ngày cuối mùa này sẽ lại lãng đãng nơi đâu.

3

Cuối mùa, thời gian trôi vội vã, mùa trôi vội vã, vậy mà tại sao anh lại cứ chênh vênh ở một nơi thế này, nhiều lúc không biết nên bắt đầu từ đâu, nhiều lúc lại thấy mình rơi vào trạng thái hồ nghi, sợ hãi, nhiều lúc chẳng dám tin rằng mình đang tồn tại.

Gió mùa về. Sao anh thích cảm giác đi lang thang trên những con đường xưa vắng và đã cũ, một cảm giác thênh thang và heo hút, lạnh giá để lại phía sau lưng. Anh thích ngắm những con đường rực rỡ đèn, anh thích đi dạo mà trên đầu là thanh âm của những cành cây xao xác cuối mùa, xao xác bởi những cơn gió mỏng manh. Anh thích tóc rối bù trong những làn gió, anh thích ngắm hồ về đêm. Anh thích cầm ly trà nóng nơi một quán cóc ven đường mở muộn, anh thích nép mình vào cánh cửa khép hờ để nhâm nhi hạt dẻ vừa mới rang nóng.

Anh thích ngồi thả những message lên trời dù chẳng biết có ai nhận được hay không. Anh thích được cười hồn nhiên để nụ cười của anh vỡ òa trong gió. Đâu đó là những niềm vui len lỏi. Đâu đó là những con đường kí ức mờ mịt như giọt sương sớm mai đang tan chảy. Đâu đó là hình dáng em trong trí nhớ quay về. Hàng cây xào xạc gió, hồ chắt chiu từng kỉ niệm như hòa vào lòng nhau. Đôi lúc mệt mỏi, đôi lúc lại hóa những con đường dài vô hạn, dài vô hạn như những say đắm chẳng thể nào xóa nhòa.

3-1

Em ơi, gió mùa về rồi đó! Chẳng buồn khi những giọt sầu lăn chảy đâu. Chẳng buồn khi cốc café nguội lạnh giữa cơn say nồng. Chẳng buồn khi một người bạn khăn gói lên đường cho tương lai sự nghiệp. Anh chỉ muốn lang thang đâu đó, để cho cái lạnh thấm ướt từng cơ bắp trên cơ thể người. Anh muốn được hòa vào trong những cơn gió mùa ngày lạnh. Không buồn, không vui, nhưng anh chẳng thể vô cảm với những gì đang hiện hữu quanh mình.

Vẫn chỉ là những con đường dài xa mãi, nhưng sao nó lại giống nhau đến thế. Không phải những dại khờ nào cũng chất chứa những buồn đau. Không phải nụ cười nào cũng tồn tại trên đôi môi đang vui mừng khôn xiết. Đấy đâu phải là ta nữa. Có cái gì đó lạnh lùng như đang hóa đá trong tim. Rồi ngày đó cũng sẽ đến. Rồi những con đường đều sẽ dẫn anh về bên em. Rồi những con đường cũng đều tan chảy trong những kí ức vụn vặt buồn tênh, như một bông hoa thủy tinh trong suốt không hình hài rồi sẽ có ngày nó sẽ nát vụn. Rồi có ngày anh sẽ lại xa em.

Em ơi, thời tiết trở lạnh, gió mùa về rồi đó. Thanh âm vọng buồn từ những bản nhạc Trịnh sao buồn đến thế. Bản nhạc Trịnh hôm nay anh chẳng nhớ lời, thanh âm anh chẳng thuộc, mờ ảo lắm, mờ ảo những nét buồn như những nốt thăng trầm của khúc nhạc. Khúc ru Trịnh anh cũng chẳng thấm vào lòng, lạc lõng như người say trong thế giới của riêng mình. Có người chẳng nói âm nhạc hàn gắn tâm hồn đó sao, nhưng rồi có ai hàn gắn được những mảnh vỡ đã tan nát đâu đó trong chính trái tim ta rồi.

Khúc nhạc Trịnh ngàn năm vẫn buồn, chẳng thể nào thay đổi, nhưng rồi có ngày sẽ lại chìm vào những say đắm khác, anh chẳng bị ám ảnh bởi những nốt nhạc đó, anh chẳng vui vì trái tim đã nguội lạnh mất rồi, nghe nhạc mà nghe những nỗi buồn trong đó như những người đi ngoài phố kia, chẳng nhớ mặt và cũng chẳng cần quan tâm, chỉ đi qua nhau và chẳng bao giờ quay lại. Vô cảm đến tột cùng.

Em ơi, gió mùa về rồi đó, em có lạnh lắm không?

T.H