Trang chủ / Đời Sống / Tình Yêu - Hôn Nhân / Là người thương, người cũ hay người dưng mất rồi?

Là người thương, người cũ hay người dưng mất rồi?

Giáng Sinh này…em lại nhớ người. Cũng khá nhiều lần tự nhủ là chỉ được nhớ một ngày nữa thôi. Nhưng sao cái số phận trớ trêu, ngay cái lúc ngỡ là đã có thể chọn cho mình con đường mà không có ai ở đó, lạc quan…

Sài Gòn…đêm giáng sinh…

Đường phố Sài Gòn nhộn nhịp và tấp nập. Người người vẫn cứ thế lướt qua nhau, cứ thế hòa vào cái không khi tươi vui, ấm áp của đêm lễ hội…chỉ có lạnh…là lòng người…

Hình như cuộc đời này, ai cũng phải ít nhất một lần như thế, một lần tự mình vượt qua những thử thách của ông trời. Theo cái cách lạc quan mà cô gái vẫn hay nghĩ là trời hay thử thách người tài. Ừ thì là thử thách thôi….

4

Nhưng đôi khi cứ ngỡ mọi thứ sẽ qua mau thôi mà ông trời thì lại thử thách nhiều quá. Đôi khi chỉ vô tình coment một trạng thái nào đó của bạn bè rồi vô tình nhận ra có ai đó cũng vừa comment ở trên giống mình trước đó. Nhói….Nhói thật….vì đến tận bây giờ….đó vẫn là người đồng điệu với mình nhất. Rồi bất chợt sợ ng khác nghĩ rằng mình đang cố làm gì đó cho giống nhau để cố níu những điều đã trôi xa lắm. Ta lại phải xóa đi chính cảm xúc của mình.

Có những ngày trống rỗng chẳng biết làm gì. Muốn tìm ai đó nói chuyện cho qua hết thời gian. Nhưng rồi ta lại hèn nhát sợ sệt. Sợ ai đó đọc được những suy nghĩ của mình. Sợ vô tình để người ta biết được những điều mình đang nếm trải. Sợ ai đó vì bênh vực mình mà có những nghĩ suy làm tổn thương người khác.

Và đến cuối cùng…vẫn chỉ mình là người sợ…sợ và sợ….có lẽ

Cuộc sống này, nếu chỉ nghĩ cho mình, không nghĩ cho người khác có được không? Cũng có lúc muốn dẹp luôn những thứ có sự liên hệ. Ấy vậy mà ta không đủ dũng cảm vì ta sợ không còn được nhìn thấy nhau nữa. Ừ…chỉ là nhìn thấy thôi….

4-1

Giáng Sinh này…em lại nhớ người. Cũng khá nhiều lần tự nhủ là chỉ được nhớ một ngày nữa thôi. Nhưng sao cái số phận trớ trêu, ngay cái lúc ngỡ là đã có thể chọn cho mình con đường mà không có ai ở đó, lạc quan, quyết đoán và mạnh mẽ thì như một duyên số, em lại thấy những điều làm mình mềm yếu. Cảm giác như tự mình đã vung tay rơi mất những điều mình yêu quý.

Sài Gòn những ngày nổi gió. Em vẫn mong người sẽ vui vẻ sống. Nhưng sao thấy người cứ thản nhiên như thế….lòng em đau lạ.

Giờ thì em nhớ người. Nhưng người là ai? Là người em thương? Người cũ? Hay là người dưng mất rồi?

Người ta bảo em đừng buồn nữa, vì em buồn chứ người có buồn đâu. Ấy vậy mà sao trong lòng này, em vẫn cứ nghĩ là người buồn nhiều lắm, chỉ là người đang tỏ ra mình lạnh lùng, mạnh mẽ, an yên. Sao mỗi lần nghĩ vậy em cảm thấy mình tệ lắm.

4-2

Người Sài Gòn bây giờ vô tâm quá phải không?

Em thì cũng mệt mõi lắm rồi…Em sợ nhìn thấy…nghe thấy….sợ mình rảnh rỗi….sợ đám đông….riêng chỉ có đêm…là em không sợ nữa…

Sài Gòn à….Em không muốn rẽ, cũng chẳng muốn bước thêm….Em dừng lại…có được không?

St