Trang chủ / Đời Sống / Tình Yêu - Hôn Nhân / Sợ nhất là yêu một người đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm trong lòng

Sợ nhất là yêu một người đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm trong lòng

Những ngày tháng cuối năm này, em lại từng ngày dõi theo anh như chưa bao giờ muốn buông bỏ. Phụ nữ luôn tham lam tình yêu của người đàn ông đã không còn yêu họ. Em cười mà lòng đắng chát những xót xa…

Đã 2 mùa đông trôi qua. Nhanh thật. Em vẫn dõi theo anh như một thói quen. Giờ anh đang hạnh phúc trong vòng tay của một cô gái khác. Còn em thì vẫn loanh quanh trên con đường tìm kiếm sự bình yên.

Những ngày còn yêu nhau lại chẳng được ở bên nhau nhiều. Em công tác xa, anh cũng thường đi đây đó. Chúng ta yêu nhau qua những tin nhắn, những cuộc gọi, những chuyến thăm chớp nhoáng vài ngày. Giáng sinh năm đó, em một mình lang thang trong cái giá lạnh của vùng núi, chạnh lòng nhìn những cặp đôi lướt qua, nhớ anh vô cùng, nhưng lại chẳng thể khóc nổi.

3

Đêm cuối năm, chúng ta hẹn hò cùng bạn anh, em chợt nghĩ ra cách thử lòng, lẩn trốn vào giữa đám đông, từ một góc đằng xa đứng nhìn anh. Rất lâu sau anh mới phát hiện em không ở bên cạnh, em đã nghĩ anh sẽ dáo dác đi tìm, sẽ gọi điện hỏi em ở đâu, có phải em bị lạc. Và em đã hụt hẫng khi anh chỉ đơn giản ngó trước sau, hỏi bạn anh đôi ba câu có thấy em, rồi bình thản quay lại trò chơi dang dở.

Trong cuộc sống, những gì ta càng kỳ vọng, càng mong chờ, thì nó sẽ càng dễ dàng biến mất. Sau ngày đó, em quay trở lại Hà Nội làm việc để được ở bên cạnh anh. Em nhận ra nếu không cố gắng giữ anh, anh cũng sẽ chẳng giữ em. Em không cam tâm. Rất nhanh sau đó, em mới một lần nữa vỡ lẽ rằng, càng giữ thì sẽ càng mất. Từ đêm đó, mãi mãi chỉ có mình em luôn từ góc tối dõi theo anh.

3-1

Giáng sinh năm nay, em thấy anh hào hứng bên người mới, còn em vẫn một mình, trải qua những nỗi đau mà suốt 2 năm vừa qua anh chẳng thể nào biết được.

Hôm nay dọn nhà, em tìm lại được cuốn nhật ký đã viết những ngày yêu anh. Hóa ra tình yêu của chúng ta chỉ toàn đau khổ, toàn nước mắt. Mỗi dòng nhật ký đều đẫm nước mắt vì anh. Hóa ra yêu thương mệt mỏi đến vậy. Em đã nghĩ sau anh, em sẽ chẳng thể yêu ai được nữa, nhưng rồi em vẫn có thể ở bên một vài người, nhận thêm vài nỗi đau, để rồi cuối cùng nhận ra em lại đang nhớ đến anh. Như lúc này.

Đôi khi em tự hỏi, là vì đàn ông ai cũng giống ai, hay vì số phận em luôn gặp những người khiến em chỉ có thể khóc vì đau chứ không thể khóc vì hạnh phúc? Vốn dĩ những nỗi đau từ người khác không bằng những ngày tháng em bên anh, nhưng quá nhiều khiến nó dồn nén, lâu ngày cứ tưởng trở thành chai lì, ai ngờ lại là vỡ nát, vụn tan hoàn toàn.

Có lẽ số phận đã khiến em gặp anh để em hiểu được thế nào là một tình yêu thật sự, thế nào là những đau đớn trong tình yêu, thế nào là sự mù quáng. Học được rồi, mà em vẫn không thể áp dụng được. Vẫn đau đớn, vẫn mù quáng. Em sợ yêu. Em sợ bị tổn thương thêm lần nữa…

Em đành đóng cánh cửa trái tim, gặm nhấm những nỗi đau qua ngày, nhắc nhở bản thân đã phải chịu đựng những gì, mất mát những gì. Là những cảm xúc, những kỷ niệm, những khoảnh khắc hạnh phúc, và cả những nỗi buồn thênh thang…

Để quên anh, em lao đầu vào những cuộc tình mới. Đã có lúc em quên anh thật, quên không còn chút vương vấn nào, chỉ nghĩ đến anh như một giấc mộng đã qua. Ấy thế mà cứ mỗi cuộc tình trôi đi, em lại ngẩn người ra nhớ đến anh ngày ấy.

3-2

Em vẫn thường nói: sợ nhất là yêu một người đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm trong lòng, bởi cho dù có yêu thương đến đâu, thì bất chợt đến một lúc nào đó, tình cảm về mối tình kia sẽ quay trở lại. Em đã yêu anh, người có một mối tình khắc cốt ghi tâm trong suốt 7 năm tuổi trẻ, để rồi bây giờ anh lại chính là mối tình không thể nào quên ấy trong lòng em. Thật trớ trêu.

Mỗi lần yêu một người khác, em luôn tự nhắc nhở mình phải toàn tâm toàn ý yêu một người đó thôi, cũng như em luôn mong người ta chỉ có mình em trong cuộc sống. Vậy mà cứ chia tay rồi, em lại thấy hụt hẫng và nhớ anh, lại tự hỏi mối tình đã qua có phải là vì em đã không yêu thật lòng, vì em vẫn dõi theo anh nên mới tan vỡ?

Đêm cuối năm đó, em đã từ xa đứng nhìn anh. Những ngày tháng cuối năm này, em lại từng ngày dõi theo anh như chưa bao giờ muốn buông bỏ. Phụ nữ luôn tham lam tình yêu của người đàn ông đã không còn yêu họ. Em ngậm cười mà lòng đắng chát những xót xa…

Theo emdep