Trang chủ / Đời Sống / Tình Yêu - Hôn Nhân / Tiếc cho những người có duyên gặp gỡ nhưng không có nợ ‘ăn ở’ bên nhau như anh và em

Tiếc cho những người có duyên gặp gỡ nhưng không có nợ ‘ăn ở’ bên nhau như anh và em

Một buổi chiều tháng 3 se lạnh, bất giác nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, vẫn số máy đấy, vẫn giọng nói đấy, anh gọi điện hỏi thăm tôi giờ sống như thế nào, rồi bảo tôi lên facebook đi...

Anh gửi cho xem cái này. Nhìn bức ảnh cưới anh gửi, thấy lòng thắt lại, một chút buồn, chút tiếc nuối, cũng hơi bất ngờ và chạnh lòng nữa…

Lật giở lại từng trang nhật kí ngày xưa, những kí ức tươi đẹp như vẫn nguyên đấy, trong veo, không vương chút bụi. Anh là mối tình đầu của tôi. Bố tôi và bố anh làm cùng cơ quan cũ. Chúng tôi yêu nhau từ ngày tôi học cấp 3, anh học ngoài t45, hai đứa cùng học xa nhà.

day-them-hoc-them-7251-1481087211

Yêu xa, khổ lắm, nhưng cũng hạnh phúc lắm. Còn nhớ y nguyên ngày sinh nhật tôi, trời rét căm căm, anh đi xe máy gần hai trăm cây số từ trường anh về trường tôi. Thấy dáng anh gầy hao trong bộ cảnh phục, đôi tay gần như thâm tím vì lái xe trong tiết trời lạnh giá, tôi bật khóc.

Hạnh phúc của cô nữ sinh cấp 3 ngày ấy đơn giản lắm, không ước cầu cao sang, không cần những món quà đắt tiền hay lời hoa mỹ sáo rỗng, chỉ cần được gặp anh thì mùa đông lạnh đến mấy cũng trở nên ấm áp. Ngày đó hai đứa làm gì có tiền, biết là tốn kém nhưng vẫn cố gắng làm nhiều cách để được gặp nhau. Chỉ sợ rằng trường anh cấm trại, anh không về được.

Còn nhớ ngày anh chuẩn bị ra trường, anh gọi điện cho tôi, nói mình chia tay đi, hai chúng ta không hợp nhau. Tôi khóc hết nước mắt, lúc đấy chỉ muốn hỏi anh rốt cuộc là tại sao anh lại đối xử với tôi như thế. Đáp lại những giọt nước mắt của tôi chỉ là sự im lặng. Một sáng thức dậy, điện thoại có 10 tin nhắn. Anh uống say. Anh nói với tôi về quyết định lần này.

Có thể anh sẽ phải vào Nam. Anh biết tôi không chịu được xa cách, sợ tôi phải thiệt thòi vì anh ở xa, sợ tôi khổ. Lúc ấy chỉ muốn bắt xe ra Hà Nội ngay để được ôm anh. Thương anh không để đâu cho hết. Tôi nói rằng “Anh đi đâu, em sẽ theo đó, chỉ cần được yêu anh thôi”.

Ngày cầm quyết định trên tay, anh gọi cho tôi reo vui sung sướng, anh được về quê công tác. Mừng cho a, tôi thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc, hạnh phúc như ngày cuối tuần hai đứa được gặp nhau vậy. Thế mà, tôi không biết được, mình sắp mất anh rồi. Về quê, rảnh là anh xuống thành phố thăm tôi, đi công tác cũng không quên ghé qua chỗ tôi.

Đi làm, bao nhiêu chuyện thay đổi, bao nhiêu mối quan hệ mới, tình cảm cho tôi cứ nhạt dần. Anh đi làm được 1 năm, chúng tôi chia tay nhau. Sau đó cũng có quay lại, nhưng tôi chẳng còn đủ bao dung để mà tha thứ, cho qua chuyện cũ nữa. Cứ thế chấp nhận xa nhau mãi mãi dù còn tình cảm.

Khi còn yêu anh, tôi thi Đại học, kết quả không như mong muốn, bố mẹ hướng cho tôi đi học khối trường trong lực lượng vũ trang. Bố anh nhận chạy cho tôi vào t38. Tôi nhất mực không chịu, chỉ thích NEU.

Giờ nghĩ lại, thấy có hơi hối hận, nếu học t38, giờ tôi đã đi làm. Nếu tôi đủ bao dung, đủ dịu dàng, người mặc váy cô dâu chụp ảnh cùng anh có khi lại là tôi chứ không phải chị ấy.Giờ hai người ở cùng 1 thành phố, cách nhau vài cây số, lại chẳng thể gặp nhau. Cảm xúc y như trong ca khúc Some one like you của Adele.

Tiếc cho những người có duyên mà không có phận.

Nhân Hậu (T/H)