Trang chủ / Đời Sống / Tình Yêu - Hôn Nhân / Tình yêu hay cái bẫy ?

Tình yêu hay cái bẫy ?

Mỗi thứ 7 về quê, Phong lại thấy cô gái nhà hàng xóm đứng dựa vào cánh cổng, khe khẽ chào anh. Cô gái còn trẻ lắm, nghe mẹ nói cũng ngoan ngoãn, dễ thương và đang làm phụ việc cho một tiệm gội đầu trên phố. trong lòng anh lại có chút vui vẻ.

Thỉnh thoảng cô hay sang nhà trò chuyện với mẹ anh. Thế rồi, anh cảm nhận được cô gái ấy thích anh. Mỗi lần anh về đều mang sang nhà lúc thì đĩa bánh cô tự làm, lúc thì rổ ngô luộc thơm phức. Ánh mắt đong đưa, nụ cười đầy ẩn ý… Con gái nhà quê sao mộc mạc mà dễ thương đến thế.

Một tối, cô bảo quên không khóa cửa hàng trên phố sau ca trực, chỉ sợ mất trộm đồ chủ hàng sẽ bắt đền, rồi nhờ anh chở lên phố. Phong lấy xe máy chở cô đi, hai người có bao nhiêu chuyện để nói. Cô bảo bờ sông giờ này mát lắm, hai đứa ra đó đứng một lúc rồi về. Người con gái nhẹ nhàng thỏ thẻ rủ đi ngắm sông, làm sao mà một chàng trai lại không nắm lấy cơ hội được chứ! Hai người ra bờ sông đứng, gió mát, khung cảnh lãng mạn, tóc cô bay lất phất dưới ánh trăng… Phong kéo cô lại gần, họ đứng trong lòng nhau và trao nhau cái hôn đầu tiên.

1452_ne1baafng-1

Tuần sau Phong về nhà, anh cùng cô đi chơi lang thang rồi dừng lại bên bìa rừng. Mùa thu xào xạc, gió se lạnh, anh ôm cô thật chặt. Hơi thở và sự thanh xuân của cô khiến anh không kìm nén được lòng mình, và họ đã trao nhau tất cả. Tháng sau, anh đang đi công tác thì cô gọi điện báo tin mừng là đã có thai. Phong thẫn thờ cả một ngày, cảm giác như bản thân mình đang thuộc về nơi nào đó vô hình, không thể nắm bắt được. Anh chợt hiểu ra một điều rằng mình chưa từng có cảm giác nhớ nhung cô gái ấy, cũng không mấy hồi hộp hay rung động, … anh biết là mình không yêu cô, nhưng không hiểu vì đâu, vì anh hay vì cô mà anh lại làm chuyện đó. Phong không muốn về nhà, bảo cô chụp kết quả siêu âm gửi cho anh. Cô chụp một hình ảnh siêu âm rồi gửi, bảo rằng đó là con anh. Anh nhìn mà không có cảm giác gì.

Cuối tháng anh về, mẹ bảo: “Thôi đã thế rồi thì phải cưới con ạ, làm người thì phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm, không phải tội”. Sát ngày cưới Phong vẫn lang thang ở miền Nam không muốn về, mẹ anh gọi điện giục mãi anh mới lê bước về nhà. Cưới xong, Phong lại lên đường đi làm, không có gì mặn mà với người vợ mới cưới.

Được vài hôm, vợ anh báo là cô bị sảy thai. Anh lo lắng chạy về nhà thì vẫn thấy cô làm việc bình thường ở tiệm gội đầu. Khi anh về thì mẹ anh dặn, phụ nữ bị sảy thai không khác gì một lần sinh nở, mệt lắm, nên phải giữ sức khỏe cho vợ. Anh bảo rằng vợ anh trông hoàn toàn bình thường, vẫn đang làm việc và không thấy kêu mệt, mẹ anh chỉ nói một câu: “Mẹ hiểu rồi”.

Phong cũng hiểu điều đang diễn ra, và tình yêu chẳng có nhiều thì giờ lại cạn kiệt đến giọt cuối cùng. Chỉ có những lần Phong uống rượu say, vợ anh mới có thể lôi anh lên giường. Rồi cô lại có bầu, những trận cãi vã cứ tiếp tục diễn ra, và mỗi lần anh muốn ly hôn cô lại dọa uống thuốc tự tử để hai mẹ con cùng chết…

Phong hiểu rằng đời anh đang vướng vào một bi kịch, bắt đầu từ sự thiếu tỉnh táo của anh, nhưng một phần của bị kịch ấy là bắt đầu từ “cái bẫy” mà vợ anh giăng ra để bắt anh “chui” vào.

Hàng ngày, Phong vẫn lang thang trên khắp các nẻo đường với công việc của mình, nhưng đa phần là vì anh không muốn về nhà, anh cảm thấy nơi ấy luôn là một “cái bẫy” mà anh vướng chân vào, quẫy thế nào cũng không thể rút ra được nữa…

Bảo Thoa