Trang chủ / Đời Sống / Tình Yêu - Hôn Nhân / Tận cùng của nỗi đau là sự im lặng và bất cần!

Tận cùng của nỗi đau là sự im lặng và bất cần!

Chỉ khi hết yêu, con người sẽ không còn cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Sẽ không còn cảm xúc khi nghĩ đến nhau. Và chỉ còn là sự im lặng… Khi mới yêu, chúng tôi cũng ngọt ngào, cũng nhớ nhau đến da diết.

Nhưng có lẽ yêu lâu, nên mọi thứ trở nên nhạt nhòa, tôi đòi hỏi nhiều hơn, cần nhiều hơn. Còn anh, cũng dần mặc kệ hơn.

Ai rồi cũng trải qua một mối tình.

Ai khi yêu thì cũng đều mong muốn đó là nửa còn lại của cuộc đời. Rằng sẽ đến với nhau, sẽ gắn bó, sẽ là của nhau.

Ai rồi cũng thế, đã đi ngang qua cuộc đời nhau, dù không đi cùng nhau đến hết con đường. Nhưng cũng đủ để nhớ tới nhau như những kỷ niệm đẹp, hay một quá khứ không vui..

Mối tình nào cũng phải trải qua những thăng trầm trong tình yêu, ngọt- đắng. Và tôi cũng thế, tôi cũng đã yêu bằng sự chân thành, bằng cả con tim. Mối tình kéo dài năm năm và cũng sắp ” chung một nhà “. Nhưng sao trong lòng tôi lại trống rỗng đến như thế. Sắp trở thành cô dâu mà lòng tôi không còn cảm xúc, mọi thứ đối với tôi nặng nề…

2

Chỉ muốn quăng quật hết mọi thứ, tự làm theo những mong muốn của bản thân. Khi mới yêu, chúng tôi cũng ngọt ngào, cũng nhớ nhau đến da diết. Nhưng có lẽ yêu lâu, nên mọi thứ trở nên nhạt nhòa, tôi đòi hỏi nhiều hơn, cần nhiều hơn. Còn anh, cũng dần mặc kệ hơn.

Anh, con người vô tâm đến kỳ lạ, không rượu, không bia, không thuốc, không tụ tập bạn bè, đi làm về anh chỉ về nhà và ăn cơm. Có lẽ vì thế mà anh không có nhiều bạn. Có lẽ nhiều người nhìn vào sẽ nói ” Có người yêu chăm chỉ như thế còn mong gì hơn? “. Ừ cũng đúng, người này được nọ mất kia, anh không chơi bời thế còn mong gì. Nhưng nếu như bản thân tôi sống ích kỷ hơn một chút, đừng vì người khác thì chúng tôi sẽ sống rất thoải mái.

Khi mới yêu, anh cũng quan tâm tôi nhiều lắm, ngày nào cũng phi xe hơn hai chục cây số chỉ để nhìn, để gặp, sáng nào cũng đèo tôi đi làm. Còn giờ, mỗi khi tôi đi, sẽ đi một mình. Anh vô tâm hơn xưa nhiều lắm, bố mẹ tôi ốm, anh cũng không gọi hỏi thăm, chỉ vì “Anh ngại, chả biết nói gì “.

2-1

Yêu nhau 5 năm, nhưng có lẽ chúng tôi dự kiến cưới nhau chắc cũng phải 4 lần. Nhưng có lẽ cả 4 lần, anh không hỏi cưới chính thức. Và rồi dần tình cảm nhạt nhòa đi nhiều, chúng tôi mỗi người đi về chỉ cắm mặt vào điện thoại, vào máy tính. Không ai buồn nói chuyện với ai. có lẽ tôi nhiễm tính của bố mẹ, nên đi đâu, làm gì cũng muốn lôi kéo cả 2, dù nấu cơm, hay nhặt rau, cũng muốn cả hai cùng làm chung. Nhưng với anh không thế, làm gì thì cũng chỉ một mình tôi.

Cuộc sống tẻ nhạt khi chúng tôi không có những ngày hẹn hò, hay những lúc ngồi nói chuyện với nhau nữa. Tất cả chỉ là việc ai người ấy làm.. Tôi như phát điên lên khi cảm giác thấy lạc lõng, cô đơn. Tôi đã buông tay, buông xuôi tất cả, bỏ lại hơn 4 năm để ra đi, để bắt đầu lại cuộc sống mới. Tôi khao khát được quan tâm, được lo lắng. Nhưng mọi thứ đổ vỡ, dù cho giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cũng chỉ là một cái ngoảnh mặt quay đi và im lặng. Chỉ khi chúng tôi đã không còn nhìn nhau, không nói, tôi biết mọi thứ đã chấm dứt hoàn toàn, và tôi cũng không còn yêu anh như trước.

Lúc tôi đi, anh như khóc, anh hối hận vì đã vô tâm với tôi, anh hứa sẽ thay đổi. Nhưng tôi vẫn kiên quyết ra đi. Nhưng đâu phải tôi chỉ sống cho riêng mình tôi, còn gia đình, bố mẹ tôi lo lắng, giục giã chuyện cưới xin. Tôi cũng đã chẳng còn thời gian để đi tìm hiểu người khác, cũng chẳng mở lòng ra với ai. và tôi lại yếu mềm, lại nhắm mắt quay lại với anh.

2-2

Anh hứa sẽ quan tâm tôi hơn, sẽ không như trước, và tôi chờ…. nhưng chờ mãi, cuối cùng anh vẫn thế. Và tôi cũng phải chịu thua số phận, tôi đồng ý cưới. Không háo hức như vài năm trước để chuẩn bị đám cưới, vì tôi hụt cũng mấy lần rồi. Nhưng tôi vẫn hỏi han và bàn bạc với anh mọi thứ, nhưng chỉ nhận lại cái gật đầu cho qua ” ừ”.

Đến giờ phút này, khi chuẩn bị mặc lên mình chiếc váy cưới, mà tôi cứ ngỡ như không phải tôi là cô dâu vậy. Không một cảm giác đoái hoài, không một sự hồi hộp thích thú. Tôi cũng mệt mỏi, cũng không phải trẻ con mà có thể lại một lần nữa bỏ lại khi mọi thứ đã chuẩn bị xong. Là cô dâu, nhưng miệng mỉm cười mà trong lòng sao buồn đến thế. Không còn quăng quật, giận dỗi, chỉ còn là sự im lặng, thờ ơ để mọi thứ tự diễn ra. Và tôi biết, tôi sẽ phải học cách chấp nhận, vì tôi đã bước vào con đường ấy!

St